Ngã rẽ riêng
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Ngã rẽ riêng

Ngã rẽ riêng

Admin (173)
vothanhvi (126)
nhoxbi (83)
gấu ngốc (35)
dark_angel (34)
bin (32)
tuanlinh (31)
khoa1012 (26)
nhi.lan (24)
smile (14)


Gửi bài mới Trả lời chủ đề này
Có còn tình yêu (4) Empty25/8/2011, 10:30

Có còn tình yêu (4) Bgavatar_01 Có còn tình yêu (4) Bgavatar_02 Có còn tình yêu (4) Bgavatar_03
Có còn tình yêu (4) Bgavatar_04 Admin Có còn tình yêu (4) Bgavatar_06
Có còn tình yêu (4) Bgavatar_07 Có còn tình yêu (4) Bgavatar_08 Có còn tình yêu (4) Bgavatar_09

Admin
Điều Hành Diễn Đàn
Điều Hành Diễn Đàn
Thông Tin Cá Nhân
Bài : 173
Điểm : 14883
Thanks : 35
Ngày tham gia diễn đàn : 17/05/2011

102
text:
Có còn tình yêu (4) Left_bar_bleue102/102Có còn tình yêu (4) Empty_bar_bleue  (102/102)
Bài gửiTiêu đề: Có còn tình yêu (4)

Ngày cuối cùng nó đến cơ quan để hoàn thiện những giấy tờ cần thiết và bàn giao công việc cho người khác, như thường lệ nó nhìn thật nhanh sang chỗ anh ngồi nhưng không có bóng dáng anh. Nó bắt đầu suy nghĩ miên man: sao giờ này vẫn chưa đi làm chứ, chắc hôm qua lại thức đêm nên hôm nay ngủ quên trời đất rồi.

Hay anh bị ốm? Hay anh phải ra ngoài đi công chuyện khác? Trong đầu nó quay cuồng vói nhiều câu hỏi đặt ra vì sự vắng mặt của anh ngày hôm nay. Vậy là nó không được nhìn anh lần cuối rồi. Buồn! Nó lững thững đi ra hành lang, ngang qua chỗ anh, nó dừng lại trong giây lát mà thấy lòng đắng chát. Câu nói và một cái vỗ vai của đồng nghiệp kéo nó lại hiện thực: “Nghỉ việc hơi bị bất ngờ đấy chú em. Công việc mới tiến triển mới nhé thư sinh. Cố gắng lên.” Nó gật đầu cảm ơn và không quên nở một nụ cười ngượng nghịu. Rồi như chợt nhớ ra điều cần quan tâm nhất, nó vội chỉ tay vào chỗ anh ngồi và hỏi:

- Anh Tuấn đâu rồi anh?

- Tuấn hả, sáng nay thấy gọi điện xin nghỉ hình như có việc đột xuất gì đó. Mà dạo này ông tướng này bị làm sao ý làm việc mà cứ để tâm đi đâu ý, không biết bị em xinh đẹp nào bắt mất hồn mà lại sốc thế không biết. Hơn 30 tuổi đầu rồi mà bị các em tuổi teen giăng bẫy thì khó tránh đây. Khổ thân cu cậu.

Nghe đến đây nó thấy mặt nóng bừng, ngượng ngùng, bối rối. Nó biết một phần là do lỗi của nó nhưng biết làm sao khác được nó vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận tình yêu anh dành cho nó hay đúng hơn là nó không đủ dũng cảm để chống chọi với dư luận nếu chẳng may giới tính của nó và anh bị thiên hạ phát hiện. Tạm biệt người đồng nghiệp nó bước chân ra khỏi cơ quan mà lòng tràn ngập nỗi buồn. Vậy là từ nay nó không thể nhìn ngắm anh thường xuyên nữa rồi. Nó đang không biết đây có phải là quyết định điên rồ nhất mà nó đã từng làm trong cuộc đời nó không nữa.
***

Trời hắt hiu một màu xám buồn mênh mang. Một cơn gió lạnh thổi qua, nó thoáng rùng mình. Mưa bắt đầu rơi. Mọi người trên phố xá vội vàng cuống quýt mặc vội vàng áo mưa, che ô để không bị ướt. Còn nó để mặc cho mưa tẩy trần. Có lẽ người ta sẽ bảo nó bị lập dị, một kẻ điên hay một kẻ thất tình. Tất cả đều đúng với nó, Chẳng cần phải nghi ngờ gì cả. Người nó ướt sũng. Một chuyến xe buýt qua, rồi hai, ba và nhiều hơn thế nó cũng không lên. Nó ngồi co ro vào một góc của nhà chờ xe bus nhìn dòng đời đang chảy trôi mà không khỏi chạnh lòng khi nghĩ đến phận mình. Nước mắt hòa cùng nước mưa đang tuôn ròng ròng trên khuôn mặt hốc hác của nó, nó thầm nguyền rủa chính bản thân: “Khốn nạn. Khốn nạn cái kiếp người. Sao đời lại lắm nỗi oái oăm thế này cơ chứ”. Rồi cứ thế, nó bật dậy lầm lũi đi dọc hè phố dưới trời mưa tầm tã. Bước chân vô định đưa nó đến con phố ngày xưa mỗi lần có chuyện buồn nó vẫn tìm đến. Những cây sấu luống tuổi đang đánh vật với những cơn gió làm cho con phố trở nên xao xác lạ thường. Nó dừng lại và tựa lưng vào gốc cây có nhiều mấu in hình vệt xoáy hình âm dương như những vết ngoạm của thời gian trên những bóng cây già mà nấc lên nghẹn ngào. Chưa bao giờ nó thấy lạnh lẽo và cô đơn như lúc này. Nỗi buồn đã chiếm trọn tâm hồn nó. Nó ngửa mặt để mặc cho những giọt nước từ trên trời cao thi nhau dội lấy dội để vào mắt vào mũi vào má nó. Tê dại. Nó cảm thấy như mọi tỗi lỗi nó đã gây ra cho anh đang được tẩy rửa bởi giọt nước mắt của trời. Rồi bỗng dưng khoảng không trước mắt nó bị che khuất, nó cũng không còn cảm giác lành lạnh ran rát mỗi khi những hạt thiên vũ dội xuống gương mặt nó. Nó ngạc nhiên tròn xoe mắt khi nhìn thấy anh đang cầm ô che cho nó. Vậy là anh đã lững thững đi bộ theo nó suốt từ cơ quan đến đây. Nhìn anh không chớp mắt, miệng nó cứng đơ không thốt lên lời. Nước mắt lại tuôn rơi. Rồi anh chủ động lên tiếng:

- Sao phải tự hành hạ mình như thế này em. Nhất thiết phải làm thế này sao?

- Không. Em…em…không sao. anh đi theo em làm gì. Anh về đi.

- Em đừng lẩn tránh nữa được không em. Mình về thôi.

- Không cảm ơn anh. Anh về trước đi, em sẽ tự về được, mặc kệ em.

Khước từ sự quan tâm của anh, nó bỏ chạy thục mạng về phía trước dưới màn mưa tầm tã để mặc đứng lặng trống trếnh. Bây giờ nó mới biết hôm nay anh xin nghỉ làm là vì nó. Hóa ra mỗi ngày qua, anh vẫn dõi theo nó. Chỉ có nó là vô tình, ích kỷ. Rồi bất chợt, nó nghe tên nó vang vọng trong không gian: “Điệp, Điệp ơi đợi anh với”. Vội vàng, cuống quýt anh chạy nhanh theo nó như thể chỉ cần chậm lại một tích tắc nữa thôi thì nó sẽ tan biến mất khỏi thế giới này vậy. Với sức lực cường tráng của một người coi việc tập thể thao là số một trong việc giữ gìn sức khỏe, anh đã nhanh chóng bắt kịp những bước chân mệt mỏi của nó đang cố nện xuống nền đường lạnh cóng, vô hồn:

- Em. Dừng lại anh bảo nào.

Vừa nói cánh tay dài săn chắc của anh đã nắm chặt được tay và kéo nó lại gần. Anh van vỉ:

- Đừng làm vậy nữa em. Nhìn thấy em thế này anh rất đau lòng. Về đi em. Về đi kẻo ngâm mình dưới mưa lâu thế này em sẽ bị ốm đấy.

Nó lặng im không nói, cúi gằm mặt xuống đất mà vẫn không thôi nức nở. Nó cảm nhận rất rõ hơi ấm đang tỏa ra nơi đôi bàn tay của anh đang nắm chặt lấy tay nó. Thoáng chút sợ hãi, nó vội gỡ bỏ tay anh ra khỏi tay nó mà không khỏi tiếc nuối. Hơn bao giờ hết nó muốn và rất muốn anh sẽ nắm lấy tay nó đi suốt cuộc đời này, để nó không còn cảm thấy lẻ loi trên hành trình số phận. Nhưng vì sự hà khắc của xã hội mà nó không thể làm theo tiếng gọi của trái tim, của khát khao. Rồi trước tấm chân tình, trước những dòng nước mắt đang lăn dài trên má anh, nó đã hoàn toàn bị anh thuyết phục. Anh dìu nó đi trong màn mưa để mặc cho người đời dấy lên một nỗi hồ nghi?

Thái Bình (còn tiếp)




Có còn tình yêu (4)Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Ngã rẽ riêng » Xì Stress » Kho truyện-


Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất