Ngã rẽ riêng
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Ngã rẽ riêng

Ngã rẽ riêng

Admin (173)
vothanhvi (126)
nhoxbi (83)
gấu ngốc (35)
dark_angel (34)
bin (32)
tuanlinh (31)
khoa1012 (26)
nhi.lan (24)
smile (14)


Gửi bài mới Trả lời chủ đề này
Có còn tình yêu (2) Empty22/8/2011, 13:14

Có còn tình yêu (2) Bgavatar_01 Có còn tình yêu (2) Bgavatar_02 Có còn tình yêu (2) Bgavatar_03
Có còn tình yêu (2) Bgavatar_04 Admin Có còn tình yêu (2) Bgavatar_06
Có còn tình yêu (2) Bgavatar_07 Có còn tình yêu (2) Bgavatar_08 Có còn tình yêu (2) Bgavatar_09

Admin
Điều Hành Diễn Đàn
Điều Hành Diễn Đàn
Thông Tin Cá Nhân
Bài : 173
Điểm : 14883
Thanks : 35
Ngày tham gia diễn đàn : 17/05/2011

102
text:
Có còn tình yêu (2) Left_bar_bleue102/102Có còn tình yêu (2) Empty_bar_bleue  (102/102)
Bài gửiTiêu đề: Có còn tình yêu (2)
Vừa nói anh vừa tô đậm thêm cái địa chỉ mail anh vừa mới viết ra cho nó, và tiếp tục than thở:
- Một lần, hai lần, ba lần và nhiều hơn thế khi trao đổi qua thư với người ấy, anh đã nhận ra mình thích người ta đến lạ lùng mặc dù chưa được gặp mặt lấy một lần. Và cũng chẳng đủ dũng cảm để đi gặp người ta dù có hẹn hò đã nhiều nhiều lần.


Nghe đến đây nó nổi da gà. Nó tránh cái nhìn của anh để mong anh đừng phát hiện ra một bí mật gì của cuộc đời nó nữa. Nhưng đã không kịp nữa rồi. Anh vội đẩy mạnh nó xuống giường và thì thào:

- Và rồi cái nỗi khát khao được gặp người đó của anh đã thấu đến tận cùng trời xanh. Cho đến một ngày. À không, chính xác là một giây, chỉ một giây thôi, anh biết cái người mà mình khát khao gặp mặt ấy chẳng phải đâu xa mà gần ngay trước mắt mình, gặp mình hàng ngày hàng giờ, vẫn trò chuyện, ăn uống, hát hò, vẫn bá vai bá cổ nhau thường ngày.

Nói đến đây, mắt anh long lanh, rực sáng đến lạ thường! Một phút ái ngại, nó muốn vùng dậy, trốn khỏi vòng tay anh nhưng không thể. Nằm im, tim đập liên hồi. Nó nhìn anh mà không khỏi lo lắng khi anh vẫn không ngừng nhìn nó mà giãi bày:

- Em còn nhớ cái buổi sáng, không chính xác là nửa buổi sáng ngày hôm 24 đó không? Cả công ty phải lo chuẩn bị đi hỗi diễn văn nghệ, vui vẻ, huyên náo, ai cũng như trẻ lại. Mỗi người một việc, chuẩn bị chu đáo để mong chuyến xuất quân lần này sẽ ẵm về giải cao. Còn em và anh là nhân vật chính nên được mọi người đặc cách không bắt làm bất kể việc gì để hát cho tốt. Vậy là trong khi mọi người tất bật chuẩn bị đồ nghề quần áo, đạo cụ, phục trang, nhóm khác thì tranh thủ tập lại những màn phụ họa cho thật nhuần nhuyễn, chẳng ai để ý đến ai. Chỉ còn anh và em được thanh thơi để xả stress cho bớt căng thẳng: chat, trả lời mail. Và rồi chính việc đó đã cho anh biết em là ai. Em còn nhớ, lúc em đang check mail rồi em đi ra ngoài mà quên không tắt hòm thư đó, thì cũng là lúc anh đi ngang qua. Anh không thể tin được những bức thư anh gửi, địa chỉ mail của anh lại hiển hiện một cách rõ ràng trên màn hình máy tính của em. Anh không thể tin nổi. Ngỡ mình bị hoa mắt. Anh cố chấn tĩnh nhìn cho thật rõ một lần nữa, thì anh không khỏi ngỡ ngàng: một thư mới chuyển đến lại chính là thư anh chuyển đến mail của em. Hồi hộp. Đoàn già đoán non. Ngay sau đó, em còn nhớ khi anh hỏi em: “Anh không thể chịu đựng được hơn nữa rồi. Anh muốn gặp em ngây bây giờ. Mình gặp nhau nhé em? Em đang ở đâu và làm gì?”. Một tích tắc trôi qua. Thư đến: “Tiếc quá. Em cũng muốn gặp anh. Nhưng bây giờ không được rồi. Em bận mất rồi. Bữa nay em phải đi thi Liên hoan văn nghệ quần chúng cho công ty nên không ra ngoài được. Mình gặp nhau sau anh nhé. Nhớ anh nhiều.” Đến đây anh đã nghĩ mình không nhầm. Nhưng để cho chắc, anh đã hỏi thêm em một lần nữa: “Hôm nay em mặc quần áo gì vậy em? Anh muốn biết để tưởng tượng ra em cho vơi đi nỗi nhớ.” Rồi em trả lời, anh không nghĩ đấy là một câu trả lời thật lòng. Nhưng anh hoàn toàn sai khi đọc xong thư em gửi, quay sang nhìn em thì đúng như những gì em tả. Thất thần trong giây lát. Lúc ấy, anh chỉ muốn đến mà ôm lấy em thật chặt cho thỏa nỗi khát khao đến hao gầy. Nhưng lại không dám vì còn thiên hạ, vì còn sự kỳ thị. Vậy là em ở rất gần mà anh vẫn cứ phải làm như không biết, vẫn cứ như vô tình. Em biết anh đau khổ biết nhường nào không! Những ngày sau đó, đã bao lần anh định lấy hết can đảm để mời em đi uống nước rồi thổ lộ hết với em nhưng cuối cùng lại không dám. Anh hèn quá phải không em!? Nhưng không sao, bây giờ thì khác rồi phải không em?!”

Nó im lặng không nói. Tim nó bắt đầu loạn nhịp. Bỗng nó nhìn sâu vào vào mắt anh. Một đôi mắt biết nói, mang vẻ đẹp rất quyến rũ mà nó đã hơn một lần được chiêm ngưỡng ở những minh tinh màn bạc miền Địa Trung Hải. Một khuôn mặt to, đen sạm, góc cạnh, có nét hoang dại huyền bí. Dù có nét không hài hòa với đối mắt đẹp đến mê hồn nhưng nó vẫn cảm nhận được sự ấm áp nơi anh. Là kế toán cho công ty, nó không nghĩ anh lại mang trong mình một trái tim đa cảm đến thế. Hóa ra những gì anh đã trao đổi với nó bao lần trước đó, cứ ngỡ là ảo mà lại hoàn toàn đúng như những như anh nói. Thêm một lần để nó tin rằng, cuộc đời không phải chỗ não, lúc nào cũng có sự giả dối. Vẫn còn nhiều lắm những cái tốt, cái đẹp ẩn tàng quanh chúng ta. Nhiều và nhiều lắm chỉ có điều chúng ta đón nhận nó và đối xử với nó thế nào thôi! Nước mắt tràn mi, nó vòng tay qua cổ anh rồi thổn thức:

- Em xin lỗi. Em không nên làm như thế. Nhưng em…em..

- Được rồi không sao mà. Anh hiểu. Em không cần nói gì thêm cả. Không khóc nữa. Cười lên nào em.

Nó không kìm nổi xúc động, vội ôm chầm lấy anh mà hôn lấy hôn để như thế những giây phút sau này, khi anh buông nó ra nó sẽ không thể được ôm và hôn anh như thế này nữa. Say trong giây phút nồng nàn đó cùng nó, anh đã dồn hết sức của một chàng thanh niên lực lưỡng để thắp lên hương yêu đang lan tỏa, giăng đầy trong không gian bé nhỏ giữa lòng thành phố. Nó nhìn anh và nở một nụ cười đầy mãn nguyện. Ôm nó trong vòng tay, anh thì thào:

- Em vui là tốt rồi. Anh muốn lúc nào cũng nghe thấy tiếng cười của em. Vì những lúc đó anh cảm thấy thoải mái và sảng khoái nhất. Anh cảm ơn em thật nhiều. Cảm ơn vì em đã đến bên đời anh, làm vơi đi trong anh những nỗi cô đơn trong cuộc sống riêng tư, làm dịu đi những cẳng thẳng trong công việc. Yêu em nhiều!

Nó nhoẻn miệng nhìn anh âu yếm. Nó không thể tin vào những gì vẫn đang diễn ra. Suốt ngày làm quen với những con số, đầu óc quay cuồng với những phép tính phức tạp, khô khan, nó không nghĩ anh lại lãng mạn đến thế. Vẫn cái kiểu ăn sóng nói gió, nhưng hôm nay anh tình tứ, nồng nàn đến lạ lùng! Anh yêu nó thật sao!? Về nhan sắc, nó chỉ thường thường bậc trung. Về vóc dáng cũng chẳng lấy làm hãnh diện gì. Anh vẫn nói đùa với mọi người trong công ty về nó rằng: “Con trai cứ bé nhỏ, thanh thoát như cậu Điệp này làm cái gì cũng tốt. Tiết kiệm cho quốc gia. Bảo vệ môi trường sống”. Những lúc như thế mọi người lại được trận cười như phá mả. Còn nó thì cũng ngượng ngùng cuốn theo. Vốn là người nhỏ tuổi nhất cơ quan, lại thư sinh ngoan ngoãn nên nó được rất nhiều người yêu mến. Thêm cái tài lẻ biết hát hò cũng ra trò, biết nấu ăn cũng không đến nỗi tệ nên mọi người càng yêu quí nó nhiều hơn. Anh cũng không ngoại lệ. Nó nghĩ tưởng anh cũng chỉ yêu quí nó như bao người khác chứ có đâu ngờ anh lại có tình cảm đặc biệt cho nó thế này. Không lẽ anh biết nó là gay và anh cũng…Nó nghĩ đến đây và bắt đầu thấy sợ. Nó nghi ngại: “Anh biết. Rồi một người khác nữa biết. Rồi vài ba người nữa. Rồi cả công ty nó biết. Trời! Nó biết chui xuống đâu để sống?Vậy là tai họa sẽ ập xuống đầu nó. Nó sẽ phải nghỉ việc ư? Nó biết sống sao đây? Không được, nhất định không được. Phải dừng lại không thì sẽ hỏng hết mọi chuyện” Mồ hôi vã ra. Nó rùng mình. Anh vẫn ôm nó trong vòng tay săn chắc mà cũng không khỏi ngạc nhiên:

- Em làm sao vậy, sao tự dưng người lại toát hết cả mồ hôi ra thế này? Thôi chết hay em bị cảm à?

Rồi nhanh chóng, anh bế thốc tôi lên và đặt ngay ngăn trên giường, và nói:

- Nằm im để anh xem có bị sốt không nhé.

Và anh áp má anh lên trán nó. Dừng lại giữa chừng, anh than:

- Không nóng, vẫn bình thường. Em làm sao vậy nhỉ, đừng làm anh sợ nhé!

Bất ngờ nó nhìn anh rồi than vãn:

- Anh ạ. Mình đừng gần nhau nữa. Em sợ bí mật của hai chúng ta sẽ bị bại lộ lúc đó thì biết làm sao. Mọi người sẽ xa lánh. Em sợ những cái nhìn soi mói, những ánh mắt nhìn khinh bỉ. Em sợ lắm anh ạ.

- Không sao mà em. Mình kín đáo với nhau sẽ không ai biết gì cả. Giờ mà không được gặp nhau thì anh chết mất.

- Không anh ạ. Dừng lại thì vẫn hơn, coi như chúng ta chưa có chuyện gì xảy ra.

Nói đoạn, nó bật dậy sửa sang lại quần áo rồi chạy vụt ra ngoài đường mà trong lòng rối như tơ vò, để mặc anh nhìn theo với bao nông nỗi. Nó biết anh buồn lắm. Cả nó cũng buồn rơi rớt. Nhưng vì sự an toàn, đành lòng vậy!

Sau hôm đó, nó và anh gặp nhau thường xuyên trên cơ quan nhưng không còn bình thường như trước được nữa. Cả hai cùng ngượng ngùng và cũng ít cười đùa với nhau hơn. Nó thường lẩn tránh mỗi khi chỉ có anh và nó. Một ngày, hai ngày, rồi một tháng, hai tháng…trôi qua trong âu sầu. Anh gầy đi trông thấy. Đôi mắt thâm quầng, thiếu sức sống. Nó thấy thương anh vô cùng những chẳng dám gần gũi nhiều chỉ dám hỏi thăm một cách xã giao như bao người cùng cơ quan khác. Còn anh vẫn nhắn tin đều đều cho nó những câu nói như tự đáy lòng anh:

- Chúc em nhiều niềm vui. Hình như anh có nói gì em cũng không quan tâm? Cho chúng ta một cơ hội nữa đi em. Hay anh không xứng với em? Mặc dù anh đã thuyết phục bằng cả tấm chân tình. Anh càng chờ mong càng vô vọng. Em ạ. Mọi căn bệnh đều có nguồn gốc nhưng trái tim đập lỗi nhịp không ai hiểu nguồn gốc do đâu?! Em đã làm anh đi vào ngõ cụt không lôi ra. Trời cao hãy gửi lòng anh đến em.



Có còn tình yêu (2)Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Ngã rẽ riêng » Xì Stress » Kho truyện-


Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất