Ngã rẽ riêng
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Ngã rẽ riêng

Ngã rẽ riêng

Admin (173)
vothanhvi (126)
nhoxbi (83)
gấu ngốc (35)
dark_angel (34)
bin (32)
tuanlinh (31)
khoa1012 (26)
nhi.lan (24)
smile (14)


Gửi bài mới Trả lời chủ đề này
Có còn tình yêu (1) Empty22/8/2011, 13:13

Có còn tình yêu (1) Bgavatar_01 Có còn tình yêu (1) Bgavatar_02 Có còn tình yêu (1) Bgavatar_03
Có còn tình yêu (1) Bgavatar_04 Admin Có còn tình yêu (1) Bgavatar_06
Có còn tình yêu (1) Bgavatar_07 Có còn tình yêu (1) Bgavatar_08 Có còn tình yêu (1) Bgavatar_09

Admin
Điều Hành Diễn Đàn
Điều Hành Diễn Đàn
Thông Tin Cá Nhân
Bài : 173
Điểm : 14883
Thanks : 35
Ngày tham gia diễn đàn : 17/05/2011

102
text:
Có còn tình yêu (1) Left_bar_bleue102/102Có còn tình yêu (1) Empty_bar_bleue  (102/102)
Bài gửiTiêu đề: Có còn tình yêu (1)
Lạ! Hàng trăm ánh mắt đang đổ dồn về phía nó và anh. Anh ôm trọn nó trong vòng tay rắn chắc và nồng nàn bao yêu thương. Nước mắt giàn giụa, anh và nó như không muốn rời xa. Giờ khởi hành đã đến, nó cảm nhận được vòng tay anh như thiết chắt nó hơn, nó cảm thấy nghẹt thở nhưng vô cùng hạnh phúc.

Nó biết ở đây có sự giả dối nhưng vì nó quá yêu anh mà bỏ quả tất cả. Rồi bỏ qua tất cả sự ngại ngần, xấu hổ, choàng tay qua cổ anh, nó đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào pha lẫn nỗi xót đau trước sự ngạc nhiên, bàng hoàng của không ít người nơi sân ga chiều cuối đông. Có lẽ họ đang sửng sốt vì cái cảnh hai người đàn ông đang thể hiện tình cảm một cách quá mức kia, cái cảnh mà người ta ít gặp nơi công cộng của đất nước còn quá nặng nề, khe khắt về giáo lý phong kiến. Mặc kệ, nó không quan tâm. Giờ nó chỉ lo một điều rằng, khi vòng tay anh buông lơi, nó sẽ không biết đến bao giờ mới lại có được cái giây phút như thế này nữa. Xa xôi, mong manh tựa khói sương. Nó sợ điều đó. Nó không muốn mất anh. Chỉ nghĩ đến việc hàng ngày không được nhìn thấy anh là lòng nó đau như cắt. Nó những tưởng cuộc đời nó sẽ được bao bọc trong tấm chân tình và cả một trời yêu thương anh dành cho nó. Nó cũng không bao giờ nghĩ sẽ có cái giây phút biệt ly này. Nhưng tất cả chỉ là hoang tưởng. Nó đang đối mặt với sự thật. Một sự thật phũ phàng. Nó phải tiễn biệt anh, phải rời xa anh và phải mất anh mãi mãi.

Cả nó và anh cùng chếnh choáng trong men say tình ái. Rồi bất giác, nó gỡ bỏ vòng tay anh còn đang ghì chặt nó và nói nghẹn ngào:

- Thôi anh đi đi. Lúc nào em cũng nhớ anh. Trái tim em sẽ mang theo hình bóng của anh suốt cuộc đời này.

Không để cho nó nói hết câu, anh lại vội vàng ôm chầm lấy nó và thổn thức:

- Anh xin lỗi đã không mang lại được hạnh phúc cho em. Anh sẽ rất nhớ em, em biết không. Anh sẽ không quên những chiều mình cùng lang thang để ngắm Hà Nội vào đêm. Sẽ không quên những tiếng cười như quên hết mọi ưu phiền của em. Tất cả, tất cả anh sẽ giữ như những kỷ niệm ngọt ngào nhất trong cuộc đời anh. Mình sẽ liên lạc thường xuyên em nhé?

Nó gật đầu và nhìn anh đầy âu yếm mà nỗi buồn như tràn ngập cả không gian.

Tiếng động cơ rầm rầm, tiếng còi tàu đánh thức cả một vùng không gian đang dần chìm vào bóng đêm. Bóng đèn loang loáng chao qua chao lại, hắt những giọt ánh sáng vàng yếu ớt lên khắp không gian làm cho màn đêm nơi phố phường hoa lệ như một người đàn bà buồn mà đẹp!

Anh đã đi!

Nó thấy trống vắng đến tận cùng gan ruột. Nỗi cô đơn bắt đầu len lỏi, xâm nhập để hoành hành cõi lòng nó. Có thể nào nó sẽ chết trong nỗi cô đơn chăng!? Nó là đứa nhạy cảm với nỗi cô lẻ, với nỗi đau. Nên việc anh rời xa nó sẽ là một thứ độc tố ăn sâu vào cơ thể nó để giết chết nó từng giây phút. Tựa người vào cột đèn mà chân tay, gan ruột nó vẫn không thôi bủn rủn, xôn xao. Nó thấy ớn lạnh. Nước mắt, nước mũi tứa ra ròng ròng. Mệt mỏi. Đôi chân không còn sức để chống đỡ cả tấm thân đang bị nỗi đau như những tảng đá ngàn tấn đè nặng khuỵu xuống. Đôi mắt thất thần vẫn dõi theo tiếng động vang vọng rồi tắt hẳn trong thinh không. Nó ước giá như có một đôi cánh thiên thần để được bay theo anh đến bên anh để nó không còn cô đơn nữa. Nhưng không thể được nữa rồi. Lòng nó lại bồi hồi nhớ về những phút giây vô cùng hạnh phúc mà nó đã có được khi anh còn ở bên. Mới hôm qua thôi, anh vẫn còn cho nó những cảm giác tuyệt vời, vô cùng mãn nguyện cơ mà.

Đêm qua- một đêm đầy sương, huyền ảo, hư vô, bồng bềnh. Cả anh và nó được tắm mình trong mùi hương đầy quyến rũ của đêm tình yêu nơi Hà thành hoa lệ. Căn phòng nhỏ nhưng vô cùng ấm cúng là nơi thắp lên hương yêu đầy dịu ngọt, đã mang lại cho nó và anh những cảm giác yêu tuyệt vời nhất trong cuộc đời.

Như thường lệ, tối qua là buổi nó đi gia sư. Hai tiếng đồng hồ giảng bài, đánh vật với cô học trò học thì ít mà chơi thì nhiều đã làm cho nó cảm thấy mệt mỏi không thiết một điều gì. Bước chân về đến căn phòng trọ nhìn đồng hò đã là 20h30 phút. Nó chẳng thiết ăn uống. Nằm vật ra giường. Cơn gió mùa đông len lỏi qua khe cửa vào quấy rối nó, làm nó khó chịu. Lạnh. Nó chùm chăn kín đầu. Nó ước giá như bây giờ có một vòng tay, một bờ vai thì có phải tốt biết bao nhiêu không. Sao anh đi công tác lâu vậy chứ. Hôm nay đã là 14 ngày nó phải vắng anh trong những ngày đông lạnh lẽo rồi. Nó bắt đầu cảm thấy không thể chịu nổi sự vắng mặt của anh trong cuộc đời nó nữa rồi. Cứ tình trạng này kéo dài thì chắc nó điên mất. Đang mải suy nghĩ, nó bỗng giật mình vì tiếng chuông điện thoại reo. Là anh đang gọi cho nó. Sung sướng, nó vội bắt máy. Đầu máy bên kia vang lên giọng anh đầy tha thiết:

- Em yêu. Nhớ em nhiều. Em đã đi làm về chưa vậy, anh nhớ không nhầm thì hôm nay em phải đi gia sư?

- Anh tệ lắm. Về với em đi anh, em sắp bị nỗi buồn đánh lưới đến chết rồi đây này. Sao anh đi công tác gì lâu vậy, anh có biết em nhớ anh rất nhiều không.

- Anh về với em rồi đây cưng.

- Anh giỏi nói đùa quá. Em đang lăn lộn cùng nỗi cô đơn trong phòng đây này…

Chưa nói hết câu, nó đã không thấy còn tín hiệu ở đầu máy bên kia nữa. Thật là tức chết đi mà. Đang nổi cơn tam bành, một tiếng gõ cửa khô không khốc. Nó buông một lời nặng nhọc, khó chịu:

- Ai đấy? Giờ này còn có việc gì nữa chứ. Đợi chút ra liền đây.

Cửa mở. Nó không tin vào mắt mình, là anh bằng xương bằng thịt đang hiện ra trước mắt nó. Nó sung sướng chết lặng trong giây lát. Anh vội bế thốc nó vào giường và không quên chốt cửa. Không kịp để cho nó nói một lời nào, anh ôm ghì lấy nó và hôn lấy hôn để như thể một kẻ tự ngàn năm nay chưa biết đến cái việc đôi môi, cái lưỡi quấn xiết tìm cảm giác trong nhau là gì vậy. Trong hơi thở gấp gáp, anh thổn thức:

- Cưng. Anh nhớ em muốn chết.

- Anh tưởng một mình anh biết nhớ thôi sao! Đầu óc em sắp nổ tung vì hình ảnh của anh cứ bám riết lấy không tha em đây này.

Cứ thế, anh và nó quấn riết lấy nhau như hai kẻ đang lên cơn khát tình vậy.



Hôn nhẹ một cái lên đôi môi lúc nào cũng như mời gọi, khát khao của nó, anh nói:
- Xin lỗi vì đã phải để cho em phải chờ lâu. Em hài lòng chứ?
- Không sao. Anh về với em rồi mà. Anh thật tuyệt.


Nói đoạn, nó lại ôm chầm lấy anh và hôn anh một cái thật sâu trong niềm hạnh phúc vô bờ.

Đang miên man trong niềm hạnh phúc của quá vãng, một tiếng còi tàu vào ga xé toang màn đêm đã bắt đầu bao phủ khắp không gian làm cho nó giật thột, bừng tỉnh. Đồng hồ đã chỉ 20h30 phút. Nó uể oải đứng dậy đôi chân vẫn như muốn dính chặt lấy mặt đất. Loạng choạng, nó bước đi trong cái lạnh đến tái tê của những cơn gió mùa đông vẫn không thôi gào thét. Cái lạnh của tiết trời và cái lạnh của tâm hồn đang thi nhau cắn xé trái tim nó. Nó hoang mang nghĩ về những ngày sau này mà không thôi xót xa. Đến bây giờ nó dường như cảm nhận thấm thía những lời của một cô đồng đã tiên đoán cho nó. Rằng: nó bị chiếu bởi sao cô thần quả tú nên sẽ phải chịu kiếp đời cô độc. Đã hai cuộc tình đi qua đời nó, nó cứ ngỡ nó sẽ an phận bên người mình yêu nhưng dường như số phận đang đùa giỡn với nó. Cứ đến lúc tình yêu gần đến độ tròn đầy viên mãn thì lại đứt gánh giữa đường. Nghĩ đến hành trình số phận tình yêu của nó và anh đã phải trải qua nó không khỏi thấy nhức lòng.
***

Nó và anh là nhân viên làm trong cùng một cơ quan. Bữa nọ, như đã hẹn, đúng 20h nó có mặt nơi nhà riêng của anh. Nó bất ngờ. Anh ôm chặt nó bằng đôi tay đang run lên vì hạnh phúc. Lâu, đã lâu lắm rồi hôm nay nó mới lại có được những phút giây ngọt ngào đến thế. Đã lâu lắm rồi, khi người những tưởng sẽ mãi không rời xa nó bỗng nhiên tuột khỏi vòng tay nó để thuộc về một người đàn bà khác, nó đã không hay cười nữa, lầm lùi và sống khép mình. Vậy mà hôm nay, bí mật ấy lại một lần nữa đã không còn là bí mật. Nó nhìn anh đầy ngạc nhiên, không chớp mắt sau cái ôm đến nghẹt thở. Bất ngờ, anh đặt lên môi nó một nụ hôn nồng nàn. Nó ngượng ngùng, rồi vừa nói vừa cự tuyệt:

- Anh. Đừng làm thế. Sao anh lại làm thế với em. Em là con trai mà. Sao, sao…

Bối rối. Không để cho nó nói hết câu, anh lên tiếng:

- Chúc mừng sinh nhật em. Em cảm thấy thế nào?

- Sinh nhật em?

Nó không khỏi ngạc nhiên, tròn xoe mắt nhìn anh, rồi nở một nụ cười.

- Dạ. Cảm ơn anh nhiều nhiều. Em rất vui và hạnh phúc. Nhưng tại sao…

- Đừng hỏi anh tại sao về hành vi vừa rồi của anh. Anh chỉ muốn mình hãy sống thật với lòng mình thôi có gì đâu em.

- Nhưng em…em …không phải…

- Em định nói em không phải là gay chứ gì? Đừng nói điều ấy với anh. Vì với anh điều đó nó đã không còn là bí mật của em nữa rồi.

Không để cho nó giải thích thêm một lời nào. Anh thao thao bất tuyệt:

- Em có biết mail này là của ai không?

Nói đoạn anh viết ra giấy một dòng chữ: nn…

- Trời đất! Là địa chỉ mail bí mật mà nó lập để làm thêm ngoài giờ cho trang web dành cho người đồng tính. Sao anh lại biết chứ?

Mặt nó nóng bừng, tê dại. Đờ đẫn. Bất động. Bối rối, nó ấp úng trả lời anh:

- Em làm sao biết được, nó chỉ là một địa chỉ mail thôi mà anh có gì đâu chứ.

- Em không cần phải giải thích nữa, vì sắc mặt, thái độ của em đã bán đứng em rồi kìa. Em không phải là người biết nói dối, em biết rõ điều đó hơn anh mà. Em à, không sao mà. Anh biết em là người thế nào và anh là người thế nào thì anh mới làm thế với em chứ. Em ạ. Anh cũng là người thuộc thế giới thứ ba. Đã bao năm nay anh đã phải sống có trách nhiệm với tất cả mà quên đi xúc cảm của riêng mình. Buồn nhưng anh không biết làm sao cả, chỉ còn mỗi cách là lao vào công việc làm cho quên đi những khát khao. Nhưng khi màn đêm huyền diệu buông xuống, trở về căn phòng vắng hoe anh lại nhận ra nỗi cô đơn khủng khiếp đang đè nặng trong lòng anh. Thế rồi anh tìm đến với thế giới ảo để chat cho vơi đi những nỗi khát khao đến cháy lòng đang dày vò trái tim anh. Anh tìm đến những trang web dành cho người đồng tính để mong tìm được niềm an ủi. Rồi anh tìm đến những trang web phim ảnh về những người đồng tính để cho vơi đi nỗi khát thèm. Cứ thế anh sống trong nỗi đớn đau về giới tính của mình mà chẳng biết làm sao. Mộng mị, u mê, anh thấy mình không đủ dũng khí để gặp mặt bất kể một bạn nào mặc dù danh sách các bạn Gay để chat cứ ngày càng dài ra dài ra. Cũng như em, anh sợ bị một ai đó phát hiện ra mình là gay, sợ bị người đời khinh ghét, ruồng bỏ, và trên hết anh sợ bị cô đơn! Điều đó với anh thật khủng khiếp. Cho đến một ngày, anh tìm và gặp được một địa chỉ mail của một người này…





Có còn tình yêu (1)Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Ngã rẽ riêng » Xì Stress » Kho truyện-


Create a forum on Forumotion | Khoa học | Giáo dục, giảng dạy | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất